06.2019
22
Chuyến xe đầy nỗi nhớ: Phan Thiết- Sài Gòn
Tôi đã trở lại Sài Gòn- thành phố hoa lệ vào một buổi chiều nắng gắt, không mưa như mọi hôm. Có lẽ tôi đã đem cái nắng gió của đất Phan Thiết về đây chăng hay là tôi đã đem trái tim chói chang rực rỡ của mẹ tôi dành cho tôi.
Có lẽ như từ khi tôi bước chân vào công ty, vào nhóm SGO48 thì tôi không còn về thăm nhà nhiều như trước, ngay cả ngày sinh nhật của ba mẹ tôi, tôi chỉ gọi về cho mẹ thường xuyên hơn để tâm sự với mẹ...buồn lắm nhưng vì tương lai nên chấp nhận phải hy sinh một thứ gì đó mà.
Mẹ tôi cũng hiểu điều đó nên quan tâm tôi những thứ nhỏ nhặt nhất từ chai sữa tắm, kem đánh răng và cả mì tôm nữa các bạn à...Nghe mà mắc cười nhỉ? Nhưng đó là sự thật, vì mẹ sợ tôi không có thời gian mua sắm những thứ đó, mẹ sợ tôi không có thời gian để ăn hay nấu ăn nên mì tôm là thứ luôn được mẹ gởi thường xuyên nhất..Hâhhaha. Ngay cả nhỏ bạn chung phòng phải nói rằng: ”Mẹ Tiên dễ thương ghê, cho tiền là được rồi chứ gửi Lên mắc công”. Nhưng mà tôi biết rằng được mua từng cái nhỏ nhặt nhất cho con gái mình là điều hạnh phúc nhất của mẹ tôi.
Lâu lắm, tôi mới sắp xếp được 3 bữa về nhà, nhà tui vui lắm. Mẹ tôi đứng chờ tận 20p đón tôi là trời mưa lất phất nhưng mà cũng đủ ướt. Biết tôi thích ăn mực nhồi thịt với mắm chưng nên vừa về tới là thấy cả chảo mực với nguyên nồi mắm. Nhìn mà muốn tăng vài kí rồi. Hahaha
Mà vui nhất ở cái đoạn ông ba lại thằng em tui nói:
-Chỉ có khi nào bé Nai nó về thì mới có mực để ăn, mấy tháng rồi mới được ăn mực nhồi thịt
Gặp bà chị Hai dẫn con về nhà nói y chang ông ba luôn. Nghe mà vừa thương mà vừa mắc cười. Hôm đó ăn cả 2 chén cơm luôn đó.
Mấy ngày sau đó là toàn được mẹ nấu toàn món mình thích nào là mắm chưng, canh chua cá lóc hay canh cải thảo. Nhưng mà vui nhất là được về ăn cơm của mẹ chứ không như Sài Gòn là ăn vội vã, ăn đại miễn no là được.
Đến lúc cũng vào lại Sài Gòn, tôi mua vé xe là 12h nhưng tôi kêu xe đón tại nhà nên thường sẽ chậm hơn 10p xe mới tới. Thế là ỷ y chờ xe gọi mới ra, ai ngờ xe hổng thèm gọi, mẹ sốt ruột chở ra thì chỉ cần chậm cỡ 2p thôi là tôi mất tiền thêm một vé nữa rồi.. Hâhhaa. Cái tội chơi ngu. Bình thường là trước khi lên xe là mẹ sẽ dúi vào tay 500k hay bao nhiêu đó nhưng đằng này tại xe nên mẹ quên đưa luôn. Hên là trước đó năn nỉ khóc lóc ỉ ôi nên chị Hai cho mấy trăm dằn túi. Sau đó mẹ gọi liền cho tôi nói:
-Nai, nãy mẹ quên đưa tiền cho con, mà mẹ đuổi theo xe mà chạy không lại nó.
Nghe tới đây là muốn khóc, thương mẹ lắm luôn.
-Nãy Trúc có đưa con mấy trăm rồi, nên đủ mà mẹ, tới nơi con gọi cho nha
Mẹ: ” thôi để mai mẹ gửi tiền cho xài nha, ăn uống đầy đủ vô, thiếu gì nói mẹ”
Mẹ tôi là thế đấy các bạn, dù không nhiều tiền hay giàu có nhưng mẹ sẽ cố gắng cho tôi đầy đủ nhất có thể dù cực khổ như thế nào. Từ nhỏ đến giờ, mẹ luôn theo tôi trên mọi chặng đường lúc còn sinh hoạt trong nhà thiếu nhi hay bao che cho tôi những sai lầm của tôi với ba. Lúc nhỏ thì muốn vào đại học nhanh để được vào Sài Gòn thỏa sức bay nhảy, còn giờ thì chỉ muốn được ăn cơm mẹ mỗi ngày. Nghe vẻ ngược đời các bạn nhỉ. Bây giờ, tôi chỉ biết cố gắng hết sức để gia đình ấm no hơn, không phải lo toan điều gì nữa.
Tiên Linh
Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2019
1:30 10/6/19
BLOG TRƯỚC
BLOG SAU
18:31 22/6/19
Tiên Linh
Lê Phạm Thuỷ Tiên
1st Generation
Birthday:
24 tháng 4 1998
Blog mới nhất
từ Tiên Linh
Blog mới nhất
từ SGO48